LẠC VƯƠNG PHI - Trang 170

Nghe vậy, đôi mắt lãnh đạm của Lạc thừa tướng ánh lên một tia kinh

ngạc nhưng nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh: “Thân là nha hoàn, khi dâng
trà lại gây ra tình trạng hỗn loạn như vậy là không làm tròn bổn phận, chiếu
theo gia pháp Lạc phủ cần phải đánh năm mươi đại bản!” Lạc thừa tướng
giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước, đôi mắt nhìn về phía Băng Lam lửa
giận ngày càng đậm.

Băng Lam bị dọa cho hoảng sợ, “Bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất:

“Thừa tướng tha mạng, nô tỳ không phải cố ý….”

“Thừa tướng đại nhân, Băng Lam trong lúc dâng trà phạm tội cũng

không phải lỗi của nàng!” Lạc Mộng Khê thản nhiên mở miệng: “Người
xem phía trên con đường đi qua Lương đình này trải đầy rêu xanh, tay
không đi qua có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cầm vật nặng,
tuyệt đối không thể bình an vô sự đi qua được…”

“Là ai phụ trách quét dọn con đường này, kéo xuống đánh năm mươi đại

bản!” Lạc thừa tướng lớn tiếng ra lệnh, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía
Băng Lam quỳ trên mặt đất: “Chuyện này ngươi cũng có sai, phạt ngươi ba
ngày không được ăn cơm!”

“Đa tạ Thừa tướng khai ân!” Băng Lam liên tục dập đầu tạ ơn.

“Cha, Lăng công tử!” Giọng nói ôn nhu, dịu dàng bên trong hàm chứa

thanh thúy cùng quyến rũ của một nữ tử vang lên từ phía sau, Lạc Mộng
Khê theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp,
mặc sa y màu vàng, nét mặt tươi cười, từng bước chân tao nhã chậm rãi đi
về hướng bên này.

Người này khuôn mặt tinh xảo, cặp lông mày đen dài, đôi mắt đẹp gợn

nước, lúc sóng mắt di chuyển không ngăn được diễm quang bắn ra bốn
phía, làm cho người ta vừa thấy liền đui mù, sa y màu vàng càng tôn lên
nước da mịn màng trắng như tuyết của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.