không hổ là giáo chủ ngũ độc giáo, khí chất cùng thiên kim danh môn
chính phái hoàn toàn tương phản.
“Vương phi”. một nha hoàn thấy Lạc Mộng Khê cúi người hành lễ,
những nha hoàn khác đang bận rộn cũng đều dừng lại động tác trong tay,
hướng Lạc Mộng Khê cúi người: “Tham kiến vương phi”.
“không cần đa lễ, mọi người đều làm việc của mình đi”. Lạc Mộng Khê
nhẹ nhàng cười, chậm rãi đi về phía Lam Linh Nhi.
Lam Linh Nhi sau khi biết được Lạc Mộng Khê đi vào, liền cho người
chăm sóc dâu lui xuống, bước nhanh đi hướng Lạc Mộng Khê, nguyên bản
trên khuôn mặt không chút thay đổi lập tức tràn đầy ý cười: “Vương phi
như thế nào lại rảnh rỗi tới đây?”
“Đến xem Lam cô nương chuẩn bị như thế nào”. Lạc Mộng Khê không
dấu vết né qua bàn tay Lam Linh Nhi đang muốn nắm lấy tay nàng, Lam
Linh Nhi tự nhiên cảm thấy xấu hổ: “Tối qua Lam cô nương ở trong này có
quen không?”
“Đa tạ vương phi quan tâm, tối qua Linh Nhi ngủ thực ngon”. Lam Linh
Nhi thản nhiên trả lời, Lạc Mộng Khê không tiếng động cười lạnh: Nếu hắc
y nhân kia không bị ta gây thương tích, ngươi sẽ không ngủ ngon như vậy.
Lạc Mộng Khê ở trong phòng đánh giá: “Đây là khách phòng, bố trí
không được đầy đủ, ủy khuất Lam cô nương”.
“Vương phi sao lại nói như vậy, vương phi để cho Linh Nhi từ Lạc
vương phủ xuất giá, Linh Nhi đã muốn vô cùng cảm kích”. Lam Linh Nhi
lễ phép nói lời cảm tạ, lấy ra một cái hòm đưa đến trước mặt Lạc Mộng
Khê: “Vương phi, đây là lễ vật Linh Nhi chuẩn bị cho vương phi, chỉ là
một chút thành ý, mong vương phi nhận lấy”.