Nhìn Bắc Đường Dực chính khí đầy người, không giống nói dối, chẳng
lẽ tất cả đều là người khác thiết kế, bên ngoài Đại trạch, hấp huyết quái
nhân kia bị ta đâm một kiếm là cố ý, mục đích là hãm hại Bắc Đường
Dực…..
“Nhị hoàng huynh, thích khách kia làm sao lại ngốc đến nỗi bỏ lại chủy
thủ ở trên người ngươi?” Nếu muốn hãm hại, thì sạch sẽ tất cả, bất quá lưu
lại dấu vết thôi.
“Chủy thủ Phụ hoàng ngự ban, Bổn vương vẫn đem theo bên người, lần
này, là làm lẫn lộn tầm mắt thích khách.” Bị hắn nghĩ là hung khí mang đi,
Bổn vương mới có thể lưu lại hung khí chân chính.
“An vương gia có thể cho Bổn vương nhìn chữ trên chủy thủ được
không?” Nếu là chữ nhị, tam, tứ, ngũ gì đó thì hung khí kia là của thị vệ
Lạc vương phủ, hoặc là, thị vệ Lạc vương phủ bị người giết, chủy thủ bị lấy
đi hãm hại An vương.
Nếu chủy thủ là chữ lục, vậy hung khí chính là……..
Nam Cung Quyết cầm lấy chủy thủ trên tay Bắc Đường Dực, nâng mắt
lên nhìn: “Chủy thủ là chữ lục”
“Làm sao có thể? Nam Cung Quyết, ngươi không nhìn lầm?” Bắc Đường
Diệp không thể tin, thân ảnh màu lam nháy mắt đi đến trước mặt Nam
Cung Quyết, đoạt lấy chủy thủ: “Nói Bổn vương biết, chữ khắc ở chỗ
nào?”
Nam Cung Quyết đem hai thanh chủy thủ đến cùng nhau, chỉ vào trên
chuôi kiếm: “Ở đây.”
Bắc Đường Diệp nhìn chủy thủ khắc chữ, cả người giống như bị hư
thoát, khí lực toàn thân biến mất trong nháy mắt: “Cái chuôi chủy thủ này