nhưng vẫn chưa thu hồi thế công, Bắc Đường Diệp nhìn vào chỉ thấy cánh
tay của hai người đang gắt gao đan cùng một chỗ, tư thế kia, muốn bao
nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu…
Nam Cung Quyết nhanh tay lẹ mắt, trong lúc Bắc Đường Diệp đang
ngây người, kéo chăn gấm phủ lên hai người, chặn tầm mắt của Bắc Đường
Diệp trên da thịt tuyết trắng của nàng, ánh mắt lạnh như băng lửa giận thiêu
đốt: ”Bắc Đường Diệp, không có ai nói cho người biết khi vào phòng người
khác phải gõ cửa sao?”
”Thực xin lỗi, đã quấy rầy, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi!” Giọng nói
giận dữ của Nam Cung Quyết khiến Bắc Đường Diệp từ trong kinh hãi
quay về, câu nói vừa ra khỏi miệng, thân ảnh thon dài của Bắc Đường Diệp
đã đi đến cửa, bàn tay to vung lên, chỉ nghe: ”Phanh!” Một tiếng, cửa
phòng mở rộng lại một lần nữa đóng lại.
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Lạc Mộng Khê lập tức phản ứng,
ánh mắt phát lạnh, tung chưởng đánh về phía Nam Cung Quyết, thừa dịp
Nam Cung Quyết tránh né, Lạc Mộng Khê xoay người xuống giường, đang
muốn đứng dậy rời đi, phía sau một trận kình phong đánh úp lại, Lạc Mộng
khê mâu quang hơi trầm xuống, nhấc chân đá cái ghế gần nhất về phía Nam
Cung Quyết…
Bắc Đường Diệp đứng ngoài cửa chỉ nghe trong phòng truyền đến từng
hồi ”Binh lách cách bốp”, đáy mắt lóe lên nồng đậm ý cười trêu tức, châm
rãi đi về phía trước:
Nam Cung Quyết này, rốt cục cũng thông suốt, khó trách trước kia có
nhiều mỹ nữ xinh đẹp, ôn nhu đa tình, tiểu thư khuê các lương thiện, thông
minh theo đuổi hắn như vậy mà hắn cũng không thèm quay đầu lại nhìn, thì
ra hắn không thích những loại nữ tử ấy mà hắn chỉ thích nữ tử kiểu mèo
hoang cuồng dã…