Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Bắc Đường Dục, ở sâu trong đôi mắt ôn
nhu, khí đen mạnh liệt như ẩn như hiện, khí chất ôn nhuận cùng âm lãnh ở
trên người hắn luân phiên hiện thoáng lên, giống như tiên phi tiên, ma phi
ma, hoặc là, vừa là tiên vừa là ma, hai người kết hợp, làm cho người ta thấy
sợ.
Đáy mắt Bắc Đường Dục quỷ dị khó lường làm trong lòng Lạc Mộng
Khê kinh ngạc, suýt chút nữa là bật thốt: Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ô ô ô.” Bên chân xuất hiện một vật thể lông xù, thanh âm ô ô quen
thuộc của tiểu hồ ly truyền vào tai, Lạc Mộng Khê hoàn hồn trong nháy
mắt, cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu hồ ly, sao ngươi cũng theo tới,
có phải ngươi luyến tiếc rời Thanh Nguyệt hay không, yên tâm, nàng sẽ
cùng chúng ta về Thanh Tiêu.”
“Thái tử Điện hạ, đây là tiểu hồ ly Mộng Khê nuôi dưỡng.” Lạc Mộng
Khê ôm lấy tiểu hồ ly, đưa tới trước mặt Bắc Đường Dục.
Bắc Đường Dục mỉm cười, đem vòng tay đặt lên trên bàn: “Tiểu hồ ly
thực đáng yêu.” Tay khẽ vuốt đầu tiểu hồ ly, “Ô ô ô.” Tiểu hồ ly trợn mắt
với Bắc Đường Dục, giống như thực chán ghét hắn.
Bắc Đường Dục cũng không để ý, thu tay lại: “Vòng tay đã đem đến,
Bản cung còn có việc phải làm, đi trước một bước, Mộng Khê, làm phiền
ngươi đem vòng tay đưa cho Thanh Nguyệt.”
Bắc Đường Dục đi rồi, Lạc Mộng Khê âm thầm thở ra. Bắc Đường Dục
vừa rồi, thật sự dọa người, nhìn bộ dáng kia của hắn, làm ta nghĩ đến đêm
mười lăm đó, gặp được Lăng Khinh Trần hút máu.
Thả tiểu hồ ly xuống, Lạc Mộng Khê cẩn thận quan sát vòng tay trên
bàn, tiềm thức nói cho nàng: vòng tay này, không phải là vòng tay bình
thường, khẳng định đã bị động tay động chân, nếu không, khi Lạc Mộng
Khê đối mặt với vòng tay này sẽ không sinh ra cảm giác ghê sợ.