Lạc Mộng Khê hơi trầm hạ mí mắt: Nàng xác thực là trèo tường để vào
phòng khách, nơi đó mặc dù yên tĩnh, nhưng địa thế hẻo lánh, rất ít khi có
khách vào ở, không nghĩ đến Lăng Khinh Trần lại ở đó, càng không nghĩ
tới Lăng Khinh Trần này và Nam Cung Quyết kia thật là đáng ghét, một
người chẳng hiểu tại sao lại đánh nhau với ta nửa ngày, kéo dài thời gian
của ta, một người lại nói ta là kẻ trộm……
Lúc Lạc Mộng Khê trầm tư, Lăng Khinh Trần nhìn như không chút để ý
nhưng kì thực ra là đang âm thầm quan sát phản ứng của nàng: Nửa khuôn
mặt của Lạc Mộng Khê được che bằng mạng che mặt màu nhạt, chỉ lộ ra
ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dưới mạng che mặt là những đường
nét duyên dáng làm cho người ta suy nghĩ miên man, khí chất phiêu dật
xuất trần, khí thế sắc bén, làm cho người ta bất tri bất giác muốn đến gần
nàng, mái tóc mượt, đen, dài được cột đơn giản phía sau….
Lại nhìn xuống phía dưới, áo choàng băng lụa tơ tằm, cổ áo và cổ tay áo
được thêu ám hoa tinh xảo, mặc ở trên người Lạc Mộng Khê có phần hơi
rộng…… Đợi chút, áo choàng này…… Là của nam tử ……
Lăng Khinh Trần đáy mắt trêu tức ngưng tụ ra một tầng giận tái đi: “Lạc
đại tiểu thư, tuy rằng lúc này sắc trời đã muộn, nhưng Đại tiểu thư lại trèo
tường vào nhà của mình, chẳng lẽ là đang làm việc không muốn cho người
khác biết?” Một câu cuối cùng của Lăng Khinh Trần tăng thêm ngữ khí,
người thông minh đều nghe ra hắn đang tức giận.
“Lăng Khinh Trần, ngươi thật lắm chuyện, ta làm chuyện gì đều không
cần nói cho ngươi biết!” Lại là một tên thích phát giận không cần lý do,
nam tử ở cổ đại đều là dạng này sao? Lạc Mộng Khê không hề để ý tới
Lăng Khinh Trần, xoay người đi hướng Khê viên.
“Lạc đại tiểu thư ra phủ là có hẹn cùng với nam tử!” Lăng Khinh Trần
thờ ơ hỏi: “Hơn nữa nam tử này cũng không phải là người thường, mà là
Lạc vương Nam Cung Quyết của Thanh Tiêu quốc!”