LẠC VƯƠNG PHI - Trang 229

Lạc Mộng Khê hơi suy tư:“Lăng công tử giúp Mộng Khê nói dối vẹn

toàn, mới khiến cho thế cục xoay chuyển, không bằng Mộng Khê cũng giúp
Lăng công tử nói dối vẹn toàn một lần thì như thế nào?”

Không phải đáp án trong suy nghĩ của mình, Lăng Khinh Trần có chút

tức giận:“Tại hạ làm việc quang minh lỗi lạc, không cần dối gạt người
khác……”

“Mọi việc luôn luôn có vạn nhất, đối với người tốt, làm việc đương nhiên

phải quang minh lỗi lạc, nhưng đối với người xấu, sẽ không có nhiều quy
củ như vậy đâu!” Lạc Mộng Khê không nhanh không chậm, giọng điệu
bình tĩnh.

Nghe vậy, tức giận trong lồng ngực Lăng Khinh Trần càng đậm:“Nếu

như nói, tại hạ từ khi sinh ra đến giờ chưa dối gạt người khác bao giờ thì
tính sao?”

Ngụ ý là, ta đêm nay chiếu cố chẳng phải rõ ràng chỉ là giúp đỡ.

“Nói như vậy……” Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt trầm tư một lát:“Vậy

lấy một năm làm mốc, nếu trong một năm Lăng công tử không cần lời nói
dối ven toàn của Mộng Khê, Lăng công tử có tín vật này làm bằng chứng,
Mộng Khê sẽ làm cho ngươi một việc……” Như thế nào từ khi đến cổ đại
ta mỗi ngày đều nợ nhân tình a……

Lạc Mộng Khê trong lòng bất đắc dĩ than thở, tìm kiếm tín vật trên

người: Kỳ quái, trâm gài tóc của ta rõ ràng là có một đôi, hiện tại như thế
nào chỉ còn lại có một cái, ta nhớ rõ lúc ở Hồng Xuân viện, Nam Cung
Quyết tháo trên tóc ta xuống vẫn còn một đôi, chẳng lẽ làm rớt trên đường
……

Một cái khăn lụa đập vào mắt: Khăn lụa ở cổ đại có ý nghĩa đặc thù, nếu

một nữ tử đưa khăn lụa cho một nam tử, sẽ chứng minh nữ tử đó thích nam
tử kia……

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.