LẠC VƯƠNG PHI - Trang 328

Khẽ nhếch bàn tay to đột nhiên nắm chặt, khống chế không được khẽ run

run, khớp xương trở nên trắng, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rõ rệt: Ta
lại vẫn tới chậm một bước……

Trên bầu trời ánh nắng chói chang chiếu từ trên cao xuống, toàn thân

Nam Cung Quyết lại quanh quẩn hơi thở mãnh liệt lạnh như băng, nháy
mắt làm cho không khí xung quanh đông cứng, khiến người ta cảm giác
như đối diện với hầm băng tháng chạp, không rét mà run……

“Tiểu thư, tiểu thư……” Băng Lam vịn tay lên vòng bảo hộ của thuyền

hoa, gấp giọng gọi Lạc Mộng Khê, nhưng không nghe được lời đáp lại nào.

Thuyền hoa bị bốc cháy rất nhanh chìm vào trong nước, từng đợt sóng

bập bềnh mở ra, toàn thân Băng Lam trong nháy mắt khí lực bị rút cạn,
thân thể gầy yếu suy sụp quỵ xuống, trong đôi mắt trong trẻo lóe đau xót và
tuyệt vọng, nước mắt theo hai má chảy dài……

Bọn thị vệ đứng ở phía sau Nam Cung Quyết, tất cả đều cúi đầu xuống,

ngay cả thở mạnh cũng không dám: Lần này không hoàn thành nhiệm vụ
mà Nam Cung Quyết giao cho, bất kể Nam Cung Quyết trừng phạt bọn họ
như thế nào đi chăng nữa, bọn họ đều cam tâm tình nguyện……

Nhận thấy Nam Cung Quyết đã bình tĩnh lại, Bắc Đường Diệp thả lỏng

bàn tay đang túm cánh tay Nam Cung Quyết ra, khe khẽ thở dài, ngẩng đầu
nhìn Nam Cung Quyết, đang muốn an ủi, khóe mắt dư quang trông thấy
trên mặt nước cách đó không xa, mâu quang che kín áy náy nhất thời lòe
lòe sáng lên:“Nam Cung Quyết, ngươi xem, Lạc Mộng Khê không có việc
gì, nàng còn sống!”

Nam Cung Quyết trong phút chốc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về hướng

Bắc Đường Diệp đang chỉ: Nơi thuyền hoa chìm nghỉm, nổi lên một tấm
ván gỗ, trên tấm ván gỗ có một thân ảnh yểu điệu đang ngồi, nhưng Nam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.