“Nam Cung Quyết, Phùng Thiên Cương tinh thông thuật chiêm tinh, hắn
có thể đã dùng thuật chiêm tinh nhìn ra bệnh nặng trong người ngươi hay
không?” Bắc Đường Diệp trong lòng sinh nghi hoặc.
“Hẳn sẽ không, nếu không, Phùng Thiên Cương cũng sẽ không ngàn
dặm xa xôi từ biên cương trở về kinh thành để hiệp trợ cho Nam Cung
Phong!” Nam Cung Phong lãnh mâu híp lại:
“Vài ngày nữa chính là Cúc Hoa yến, nhớ phải cẩn thận phòng bị, tỉ mỉ
lưu ý nhất cử nhất động của các trọng thần trong triều, để tránh tiểu nhân
thừa dịp ra tay, khơi chiến phản loạn Thanh Tiêu quốc lần thứ hai!”
Nam Cung Quyết trong giọng nói lạnh như băng mang theo uy nghiêm
và thâm ý, Bắc Đường Diệp ngáp một cái thật to: “Đó là đương nhiên, Cúc
Hoa yến lần này, tuyệt đối sẽ không yên bình……”
Đột nhiên, Bắc Đường Diệp giống như nghĩ tới cái gì đó, đáy mắt che
kín tơ máu hiện lên một tia ý cười trêu tức: “Nam Cung Quyết, ngươi và
Lạc Mộng Khê cũng nên tham gia Cúc Hoa yến đi……” Nếu hai người này
ở Cúc Hoa yến đính tình, khẳng định là đại kỳ văn ở Thanh Tiêu quốc……
Thông minh như Nam Cung Quyết, đương nhiên hiểu được ý tứ của Bắc
Đường Diệp, lại làm bộ không hiểu, ánh mắt chạm đến Lạc Mộng Khê
đang mang mạng che mặt, Nam Cung Quyết hai mắt sáng ngời: “Người của
Dược Vương cốc đã chẩn đoán qua cho Lạc Mộng Khê, có giải được độc
trên người nàng hay không?”
Bắc Đường Diệp khó xử lắc đầu:“Độc trong người Lạc Mộng Khê là
‘Vật Tử’ thiên hạ kì độc, nếu nàng vừa mới trúng độc, người của Dược
Vương cốc thật ra có biện pháp, nhưng là nàng đã trúng độc hơn một năm,
tàn độc đã xâm nhập vào bên trong huyệt đạo, nếu muốn giải độc, trước hết
phải khai giải huyệt đạo, nhưng như vậy, tàn độc nhất định sẽ rất nhanh lan
ra toàn thân.”