Tối hôm Nam Cung Quyết đánh nhau với Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng
Khê đã âm thầm lấy khối ngọc bội của Nam Cung Quyết, nhưng về sau,
khối ngọc bội kia không biết bay đi đâu, Lạc Mộng Khê liền sinh ra nghi
hoặc, không nghĩ tới, phán đoán của nàng là đúng ……
“Khối ngọc bội này là tín vật Cảnh vương gia đưa cho Mộng Khê, tín vật
ở trên tay Mộng Khê, chứng minh Cảnh vương gia là cam tâm tình nguyện
đưa cho Mộng Khê, cho nên, ngọc bội ở bên người ta một năm, cũng không
trở lại bên người Cảnh vương gia……”
“Lạc đại tiểu thư thật đáng thương……”
“Đúng vậy, vì cứu người nên biến thành xấu nữ, còn bị người khác hiểu
lầm……”
“Chính là, chính là, cho dù chán ghét người ta, cũng không thể khi dễ
như vậy a……”
“Là một Vương gia của một quốc gia, một chút danh dự cũng không
có……”
Văn võ bá quan đều là nhân vật lợi hại, việc làm của Nam Cung Phong
làm cho người ta cảm thấy thật vô liêm sỉ, nhìn sắc mặt Thanh Hoàng bọn
họ đã biết, Nam Cung Phong không có khả năng làm hoàng đế, nếu sự việc
nghiêm trọng, nói không chừng còn có thể bị sung quân.
Nam Cung Phong đã mất thế, cái gọi là đánh rắn giập đầu, bỏ đá xuống
giếng là việc mà mọi người rất thích, nhóm bách quan không cần bận tâm
cái gì, những bách quan trước kia đã chịu qua tức giận của Nam Cung
Phong ở nơi này, đương nhiên sẽ tận tình khiển trách……
Mọi người đều nghị luận, khiển trách Nam Cung Phong và Lạc Tử Hàm
tiếng sau to hơn tiếng trước, vài khuê nữ thân thiết với Lạc Tử Hàm lúc này
cũng rời xa nàng, cố ý lớn tiếng nói lời chanh chua để cho nàng nghe được.