LẠC VƯƠNG PHI - Trang 945

Trong làn gió ấm áp mang theo mùi hoa cỏ nhàn nhạt bay vào trong mũi.

Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, ngữ điệu phiền
muộn: “Bắc Đường Diệp, ngươi còn nhớ không! Vì sao mười năm trước,
Mâu Thanh lại đột nhiên bỏ mạng?” Tuy rằng hắn cũng chưa chết, nhưng
về sau, giang hồ lại đồn rằng hắn đã chết.

“Đương nhiên biết, là vì Lăng phủ!” Bắc Đường Diệp không đồng ý:

Chuyện lúc ấy làm náo động cả triều đình lẫn dân chúng. Toàn chốn giang
hồ đều biết, sao bổn hoàng tử lại không biết chứ. Tuy nói việc này đã cách
nhiều năm, nhưng mỗi khi mọi người nhắc tới, đều nhịn không được mà
thở dài trong lòng…..

“Ngươi chỉ nói đúng một nửa.” Nam Cung Quyết thu hồi ánh mắt. Đáy

mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu: “Nói chính xác hơn, Mâu Thanh là vì
tình, mới có thể trong một đêm mà biến mất tăm mất tích……”

Miếu đổ nát, Lạc Mộng Khê bước nhanh tới trước một tảng đá lớn có thể

ngồi, trải khăn lụa lên trên rồi ngồi xuống: Vừa rồi bay điên cuồng một
mạch, nàng thật sự mệt mỏi. Lúc này ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, lại vẫn
còn hơi thở dốc.

“Ngươi để cái gì lại trong tay Nam Cung Quyết?” Mâu Thanh chậm rãi

đi tới chỗ cách Lạc Mộng Khê không xa. Ánh mắt lạnh như băng.

“Ta chỉ muốn báo cho hắn biết ta vẫn bình an mà thôi, không hề tiết lộ gì

về ngươi, hay chuyện ta bị nhốt ở đây cả. Ngươi cần gì phải khẩn trương
như vậy.” Lạc Mộng Khê phản bác, trong lòng lại thầm giật mình:

Nhãn lực tốt, ta làm bí mật như vậy, lại vẫn bị hắn thấy được. May mà

trên mảnh vải không viết chuyện quan trọng gì. Nếu không, theo tính cách
của hắn, chắc chắn đã cho rằng ta là lấy oán trả ơn. Nói không chừng còn
giận dữ giết quách ta đi…… Vì đề phòng Mâu Thanh tiếp tục truy hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.