LẠC VƯƠNG PHI - Trang 994

nâng tay lên: “Ngươi xem, Dao nhi đến rồi. Nàng đang cười với ta, nàng
thật sự không trách ta”

Lạc Mộng Khê nhìn theo hướng Mâu Thanh chỉ, ngoài lửa lớn hừng hực,

cùng với vách cỏ tranh đang cháy rất nhanh, thì cái gì nàng cũng không
nhìn thấy.

Quay đầu lại nhìn Mâu Thanh, đã thấy ánh sáng ngọc dưới đáy mắt hắn

càng đậm. Trên mặt tràn ngập ý cười sủng nịch: “Dao nhi!” Khẽ gọi một
tiếng, trên gương mặt Mâu Thanh vương đầy những giọt nước mắt kích
động, đầu từ từ gục hẳn sang một bên, khẽ nhắm hai mắt lại. Nước mắt tràn
ra ngoài khỏi mắt, theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống. Trên mặt vẫn giữ
nguyên ý cười thỏa mãn, bàn tay đột nhiên mở ra, trong bàn tay hiện ra một
viên minh châu đang tản những ánh sáng ấm áp……

Hũ tro cốt của Lăng Tuyết Dao lẳng lặng đặt trên người Mâu Thanh, một

bàn tay hắn đang gắt gao cầm ngay miệng hũ: Lúc này đây, hắn thật sự đã
cùng Lăng Tuyết Dao rời đi, yên ả bình thản, vô sầu vô lo……

Một luồng khói đặc bất ngờ ập vào mũi, Lạc Mộng Khê vội vàng ngừng

hô hấp. Ngẩng đầu nhìn khắp nơi, liền thấy toàn bộ cỏ tranh trong phòng
đều đã bị cháy rụi. Lửa lớn hừng hực vây quanh nàng và thi thể Mâu
Thanh, khói đặc cuồn cuộn khiến nàng ho khan liên tục:

Vừa rồi nàng vì chăm sóc Mâu Thanh nên không rời đi. Bây giờ, dù nàng

có muốn đi, cũng không đi được ……

“Rầm!” Một cây trụ gỗ từ nóc nhà rơi xuống, nện mạnh xuống cách chỗ

Lạc Mộng Khê không xa. Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên, hơn nửa mái
nhà cỏ tranh đều đã bị thiêu rụi. Từ nơi này chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn
thấy bầu trời xanh thẳm. Cây trụ gỗ trên đỉnh đầu cũng đã bị bắt lửa, có thể
rơi xuống bất cứ lúc nào. Cửa phòng bị lửa lớn bao phủ, không thể chạy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.