Tịch Bạch không nề hà đem đầu nghiêng đi, nhìn ra ngoài cửa sổ,
thành phố xa xa đã thắp lên nhiều ngọn đèn sáng, ngoại trừ âm thanh gào
thét của núi rừng, chỉ còn có tiếng tim đập lộn xộn của hai người.
Nửa giờ sau, xe lái vào Tuyệt Lộc Lĩnh, Tạ Tùy đạp phanh lại, người
Tịch Bạch theo quán tính nghiêng về phía trước.
Tạ Tùy mở cửa xe, để Tịch Bạch từ ghế điều khiển bên này đi ra.
"Đem lá cờ đến vách núi đối diện, sau đó cùng nhau chạy về, không
được trì hoãn."
"Đã biết!"
Hai người bị khóa cùng một chỗ, chỉ có thể đồng thời lao tới chỗ rẽ
cuối cùng ở quốc lộ, Tịch Bạch cũng thật liều mạng, nhanh chóng vọt tới
cuối vách núi ở quốc lộ, hạ thấp người đem lá cờ nhỏ màu đỏ tiến vào trong
bùn đất.
Tạ Tùy đột nhiên cầm cổ tay cô: "Đường trơn, đừng để té xuống,
không thì lão tử cũng muốn chôn cùng cậu."
Tịch Bạch có thể cảm nhận được sức lực thô lỗ từ tay hắn.
Đối diện ven đường có ánh đèn xe chói sáng từ xa chiếu tới làm Tịch
Bạch không mở mắt ra được, trong nháy mắt, đối thủ cũng đã tới.
"Nhanh đi xuống! Tốc độ!" Thiếu gia nhà giàu mắng siêu cấp người
mẫu: "Mẹ, chưa ăn cơm hay sao, mau nhìn người ta chạy như thế nào, chạy
nhanh lên coi!"
Siêu cấp người mẫu nũng nịu nói: "Em mang giày cao gót mà."
"Mặc kệ cô mang con mẹ nó giày cao gót gì!"