Tịch Bạch lần nữa trở lại trong xe, bò tới ghế lái phụ, hưng phấn quay
đầu hô lớn: "Mau mau nhanh lên! Đi mau, chúng ta sẽ thắng!"
Tạ Tùy khóe miệng giơ giơ lên, hắn cho rằng cô là cái đầu gỗ đối với
bất cứ việc gì cũng đều bình tĩnh không sợ hãi, không nghĩ đến cũng có lúc
cô cười vui vẻ đến vậy.
"Khẳng định làm cậu thắng." Tạ Tùy nói xong liền đạp chân ga, nhanh
chóng quay đầu, rầm rầm vài tiếng, xe biến mất ở cuối con đường.
"Châm cho tôi điếu thuốc." Tạ Tùy dùng ánh mắt chỉ chỉ hộp thuốc lá
cùng bật lửa trên xe.
Tịch Bạch không dám không nghe lời hắn, lấy ra một điếu trong hộp
thuốc lá, dùng bật lửa châm.
Tạ Tùy hỏi: "Chưa từng châm thuốc?"
Tịch Bạch lắc lắc đầu.
Nhìn động tác cô ngốc lại trúc trắc, Tạ Tùy chỉ cảm thấy cô thật đúng
là ngây thơ, cái gì cũng không biết.
Hắn ngậm điếu thuốc cô đưa tới, hít vào thật sâu, thở ra một hơi.
Nicotine kích thích thần kinh não hắn, làm toàn thân hắn thấy vui
sướng, mà Tịch Bạch lại bị mùi thuốc lá kích thích ho khan lên.
Tạ Tùy khóe mắt liếc liếc cô, mở cửa kính xe ra, để gió lạnh tràn vào
bên trong xe, xua tan mùi thuốc lá.
"Chịu không nổi?"
"Ừm."