hỏi Tịch Bạch: "Đi không?"
"Nếu như nói không đi, coi như thua sao?"
Hắn lạnh lùng nở nụ cười: "Cậu muốn giúp đỡ thiếu gia kia kiếm tiền
dễ như vậy, buông tay liền tính nhận thua."
Tịch Bạch vẫn không trả lời, Tạ Tùy đã không chút do dự lần nữa khởi
động động cơ, nhanh chóng chạy đi, chạy trên một cái quốc lộ khác.
Con đường này so với quốc lộ vừa nãy hẹp hơn rất nhiều, một bên
vách núi, một mặt khác lại là vách núi sâu vạn mét, đi được vài giây lại gặp
phải chỗ rẽ 90 độ hiểm trở.
Trong khoang xe yên tĩnh, Tịch Bạch có thể nghe được tiếng tim đập
bum bum của chính mình.
"Tạ Tùy, quốc lộ này quá nguy hiểm ! Chúng ta trở về được không!"
Tếng nói cô run rẩy, hiển nhiên là bị vách đá dựng đứng sừng sững
bên cạnh dọa sợ.
Tạ Tùy khóe miệng cười: "Có chết lão tử cũng sẽ làm đệm ở dưới cho
cậu."
Tịch Bạch nhìn Tạ Tùy, trong con mắt đen nhánh ấy, cô rõ ràng cảm
nhận được sự mặc kệ vô bờ bến nào đó đối với cái chết.
Vong mệnh chi đồ.
*Vong mệnh chi đồ:
Sau một thời gian lâu tìm hiểu, có thể nghĩa của câu này là ý chỉ
những người không hề sợ đối mặt với cái chết, khó khăn*