"Đưa cái gì đưa." Tạ Tùy rút ra một điếu thuốc ngậm ở ngoài miệng,
chăm chú nhìn đường cái nước chảy không ngừng: "Nơi này cũng không
phải không có taxi."
Tịch Bạch đương nhiên không muốn cho bọn họ hộ tống, chiếc siêu xe
Lục Lục này mà đem cô đưa đến cửa nhà, để hàng xóm cùng người quen
biết nhìn thấy thì không biết phải nói như thế nào.
Cô đi đến trước mặt Tạ Tùy: "Cậu giúp tôi mở khóa còng tay, tôi trở
về ."
Trước đó Tạ Tùy chỉ dùng chìa khóa mở cho chính mình xong liền
xuống xe, cũng chưa có cởi bỏ cho cô đâu.
Tạ Tùy lấy ra chìa khóa, lắc lắc vài vòng trên đầu ngón tay thon dài:
"Tôi cảm thấy nó rất hợp với cậu."
Tịch Bạch vừa nghe lời nói ý tứ này của hắn, lập tức dự cảm không
ổn, vội vàng nói: "Tạ Tùy, cậu nhanh chóng cởi ra cho tôi!"
Môi mỏng hắn nở ra một tia cười tà khí: "Thế thì, chiều mai tan học,
tới sau núi bên hồ trường học tìm tôi, tôi giúp cậu cởi bỏ."
"Cậu bây giờ liền giúp tôi cởi bỏ!" Hai má trắng mịn của Tịch Bạch
gấp đến độ đỏ bừng, năn nỉ: "Sẽ bị bạn học nhìn thấy. . ."
"Ha" một tiếng, Tạ Tùy thu chuỗi chìa khóa lại, không chút do dự
quay người rời đi --
"Thì nói là lễ vật của Tạ Tùy đưa cho cậu."