Tịch Bạch không nề hà nhìn Tạ Tùy, cô cảm thấy nếu như hôm nay
không đáp ứng Tạ Tùy chút gì đó, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Cô nhợt nhạt thở dài một tiếng, nói với hắn: "Vậy cậu giúp tôi đi đến
trên cầu đi."
Tạ Tùy nhìn bộ dáng cô đau lòng lại không thể làm gì, ngược lại là
cảm thấy có vài phần buồn cười: "Cậu sợ lão tử làm hư xe cậu?"
"Xe quá nhỏ, không thích hợp chở người."
"Đi đi."
Tâm trạng thiếu niên không tệ, bóp một tiếng chuông trong trẻo rồi từ
trên xe bước xuống, theo cô đi lên đường bộ rộng mở.
Cuối thu khí trời thật mát mẻ, chung quanh hết thảy đều phảng phất
nhuộm lên một màu vàng nhạt ôn nhu, tâm tình Tạ Tùy cũng trở nên mềm
mại.
Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, bóng lưng hắn rất to, rất rộng rãi, dần
dần có hình dáng của đàn ông trưởng thành, nhìn rất có cảm giác an toàn.
Quần áo của hắn thật cứng, là loại cứng do thường xuyên thanh tẩy, cô
lại không khỏi ngẩng đầu, nhìn đến mấy chữ cái tiếng Anh trên quần áo hắn
đều đã bị tẩy đến phai màu.
"Tạ Tùy, tại sao cậu không mua cho mình mấy bộ quần áo?"
"Quản nhiều như vậy, quần áo cũ keo kiệt của tôi ảnh hưởng đến cậu?"
Tịch Bạch bĩu môi, rõ ràng là quần áo hắn đều phai màu, cô mới thiện
ý nhắc nhở hắn .