Gió lạnh phơ phất, nhưng vẫn không thể nào làm phai đi độ nóng trên
mặt cô.
Đáng chết . . . Lật thuyền trong mương, nụ hôn đầu tiên của cô thiếu
chút nữa là bị tên nhóc này cướp đi .
Tịch Bạch vào sân, dựng xe đạp cạnh góc tường đầy dây leo, xa xa
nghe trong phòng truyền đến tiếng Tịch Phi Phi khóc.
"Mẹ, con muốn tham gia họp hằng năm, mẹ mau gọi điện thoại cho bà
nội đi, để con cũng được đi họp hằng năm, van xin mẹ đó, hu hu hu."
Tịch Bạch đẩy cửa vào phòng, Tịch Phi Phi đang ngồi ở trên sô pha,
trong tay nắm chặt khăn tay, khóc đến lê hoa đái vũ, sưng cả hai mắt.
Cha và mẹ ngồi ở bên cạnh chị ta, lo lắng an ủi: "Phi Phi, con đừng
khóc, khóc làm cho lòng mẹ cũng đau mất."
"Gọi điện thoại cho bà nội, gọi ngay bây giờ!"
Đào Gia Chi đẩy đẩy Tịch Minh Chí: "Nhanh gọi cho mẹ ông, tại sao
Phi Phi của chúng ta lại không được tham gia họp hằng năm chứ, mẹ cũng
không phải không biết bệnh tình của Phi Phi chúng ta, không thể bị kích
thích."
Tịch Minh Chí chần chừ cầm di động lên, gọi cho bà Tịch.
Sau một lúc lâu sau, ông buông di động xuống: "Trợ lý Tần nói mẹ
còn đang họp."
"Họp gì mà họp cả ngày, tôi thấy bà ấy cố ý không tiếp điện thoại của
chúng ta."
Tịch Phi Phi khóc lớn tiếng hơn.