nhưng đều không dám nói thật. Tóm lại, cậu sống hay chết, tốt hay xấu gì
cũng nên báo một tin cho người ta biết."
Trong góc nhỏ hẹp hòi, Tạ Tùy bỗng nhiên dừng bước.
Hắn dựa sát vào tường, gục đầu xuống cười khẽ một tiếng: "Cậu ấy
hỏi thăm các cậu?"
Còn lặng lẽ tìm từng người hỏi thăm, rất thông minh.
"Cậu còn vui vẻ đúng không." Tùng Dụ Chu nghe được giọng Tạ Tùy
đầy sung sướng, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Dù sao cậu nên sớm trở về đi,
đừng nói cái gì bỏ học nữa, cho dù cậu muốn, trường học cũng không chắc
sẽ thả cậu đi đâu."
Tạ Tùy cúp điện thoại, mặc áo khoác vào đi ra phòng quyền anh.
Thu đông luân phiên thời tiết, Giang Thành nhiều mưa, mưa nhẹ
nhàng lất phất, vỗ vào mặt như dính lấm tấm nhiều giọt sương sớm.
Nhưng mà thật sự lạnh, lạnh thấu xương.
Tạ Tùy bên trong mặc T-shirt, bên ngoài tùy ý mặc một jacket đen, mở
khóa xe đạp dựng bên đường rồi chạy về nhà.
Vừa mới chạy qua cây cầu, hắn đưa mắt nhìn xa xa thấy cô gái đang
đứng ở trước cửa tiệm sửa xe.
Cô mặc một bộ quần áo nhung trắng, nhìn có chút giống lông cừu, đeo
balo nặng trịch, thò đầu ngó dáo dác xung quanh cửa tiệm.
Tạ Tùy dừng xe đạp ở góc tường, kéo tay áo của cô, đem cô vào trong
tiệm.