Xuyên qua cửa tiệm, vào sân sau, đi qua một cái hẻm nhỏ tràn ngập
mùi hỗn hợp của dầu máy và rỉ sắt, đi đến khu nhà trọ cho thuê bên trong.
"Aiz, Tạ Tùy, đi đâu vậy."
Hắn không đáp lại, dẫn Tịch Bạch trực tiếp lên lầu ba, lấy chìa khóa
mở cửa phòng ra.
Tạ Tùy đi vào, thấy Tịch Bạch không đi theo, vì thế hắn lại mở cửa
phòng rộng ra một ít.
Tịch Bạch vốn chỉ muốn hỏi một chút tình huống của hắn, không nghĩ
đến lại bị hắn nài ép lôi kéo . . . Kéo đến cửa nhà.
"Tôi không đi vào ." Thiếu nữ trong mắt lộ ra phòng bị: "Tôi tới đây
xem tình huống mà thôi."
Cậu còn sống, là tốt rồi.
"Đến trước cửa rồi mà không tiến vào, thế nào, sợ tôi lại 'khi dễ' cậu?"
Tạ Tùy cố ý nhấn mạnh hai chữ "khi dễ", nói mập mờ không rõ.
Tịch Bạch bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nghĩ còn có lời muốn nói,
liền theo hắn đi vào.
"Rầm" một tiếng, Tạ Tùy khép cửa phòng lại, tâm trạng của cô cũng
giật giật theo.
Phòng cho thuê nhỏ hẹp, chỉ duy nhất một gian phòng, giường đơn đặt
tại góc Đông Nam, nội thất vô cùng đơn giản, không có bất cứ vật trang trí
hay thiết bị điện tử nào, vỏn vẹn chỉ chứa vài thứ có thể thỏa mãn nhu cầu
sinh hoạt đơn giản hằng ngày.
Tịch Bạch chân tay luống cuống đứng ở căn phòng trống rỗng.