Tạ Tùy yên lặng nhìn cô gái --
"Cậu. . . cậu không muốn tôi đi?"
Tịch Bạch không biết trả lời ra sao, ánh mắt cô lóe ra khó xử, nghiêng
về một bên: "Ý của tôi là. . . hiện tại chỉ có bằng cấp trung học thật sự rất
khó đặt chân trên xã hội."
Tay Tạ Tùy đột nhiên vuốt nhẹ ngọn tóc trên tai cô, rũ xuống bên cạnh
hai má của cô, sợi tóc mềm mại nằm giữa kẽ tay hắn
Hắn đặt tay sau gáy cô, kéo cô gần lại mình.
Dưới ánh đèn u tối, nửa bên mặt hắn vùi vào trong bóng mờ thâm
thúy, tiếng nói trầm thấp mạnh mẽ: "Chỉ cần một câu của cậu, không muốn
tôi đi, tôi có thể vì cậu ở lại."
Tịch Bạch cảm nhận được bàn tay có phần thô lỗ của hắn, người cô
nhịn không được mẫn cảm run rẩy
Thật lâu sau, nữ sinh rốt cuộc cũng gật gật đầu.
Hòn đá trong lòng Tạ Tùy cũng rớt xuống, linh hồn khô héo trong
nháy mắt đầy đặn tươi sống.
Hắn cố kìm nén xúc động muốn lập tức hôn cô, thật nhẹ thật mềm
mại, dùng ngón tay mang theo run rẩy một lần lại một lần khẽ vuốt gương
mặt cô.
Giống như đang âu yếm một con mèo nhỏ.
"Tôi có thể hay không..."
"Không thể! Tôi, tôi phải đi!"