Chỉ nghe một tiếng "loảng xoảng", xe đạp của Trần Triết Dương đụng
phải cây ngô đồng, toàn bộ bánh xe đều bị biến dạng.
Trần Triết Dương bất thình lình bị dọa sợ, không rõ ràng cho lắm nhìn
Tạ Tùy: "Cậu làm cái gì!"
Tạ Tùy đạp phanh lại, chân dài chống dưới đất, con ngươi đen nhánh
mang theo một cỗ sắc bén, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta: "Xem cậu khó chịu,
được hay không."
Tịch Bạch nhân cơ hội này, lập tức nhanh chóng lái xe chuẩn bị đi, tay
Trần Triết Dương rơi xuống trên vai Tịch Bạch: "Tiểu Bạch, chờ một chút. .
."
"Lấy cái tay bẩn thỉu của nhà ngươi ra."
Tạ Tùy đột nhiên nổi giận, ném xe đạp đi tới, chuẩn bị cho Trần Triết
Dương chút dạy dỗ.
Tịch Bạch sợ hãi sự kiện Diêu Vũ tái diễn lần nữa, Trần Triết Dương
cũng không phải đơn giản giống Diêu Vũ, nhà cậu vừa có tiền vừa có thế,
đắc tội không được.
Cô chắn trước người Tạ Tùy: "Đây là việc của tôi, không cần cậu quan
tâm."
Tức giận trong mắt Tạ Tùy dần dần lạnh xuống, thay vào đó . . . là một
tia lạnh khó có thể diễn tả bằng lời.
"Lặp lại lần nữa, không cần tôi quản?"
"Cậu không cần quản chuyện của tôi, Tạ Tùy."
Tịch Bạch không dám nhìn vào mắt hắn, đẩy xe vội vàng rời đi.