Tạ Tùy nhả ra một miệng khói, hắn trực tiếp dùng đầu ngón tay dập tắt
thuốc lá --
"Tôi không cho phép cậu hút thuốc."
"Sao phải để ý đến tôi."
"Làm bạn tốt nhất của cậu, tôi có quyền quản."
Tạ Tùy vỗ vỗ cái gáy của cô, hung dữ uy hiếp: "Lại để tôi lần nữa thấy
được, tôi thật sự sẽ đánh cậu, không nói đùa đâu."
Lời này của hắn giống như người cha đang giáo huấn con gái mình.
Tịch Bạch đẩy tay hắn ra, người này thật sự khó hiểu.
"Cậu có thể, tôi không thể, thật là bá đạo."
"Tôi có thể, cậu không thể." Tạ Tùy đúng lý hợp tình vỗ nhẹ cô, ánh
mắt phá lệ nghiêm túc: "Chúng ta không phải người cùng một dạng, Tiểu
Bạch."
Một tiếng cuối cùng "Tiểu Bạch" vang lên, mang theo hương khói
nhàn nhạt, đặc biệt gợi cảm.
Tịch Bạch cảm thấy hắn rất cố tình gây sự, cô đẩy hắn ra, xoay người
muốn rời đi, nhưng Tạ Tùy vẫn thật không yên lòng, đuổi theo cô, nắm lấy
cổ tay thon dài ấy: "Tiểu Bạch, cậu nghe tôi nói, đừng hút, thật sự không
tốt."
Tịch Bạch luôn luôn không phát hiện, lúc Tạ Tùy không tàn khốc cũng
không phóng khoáng thì lại rất lải nhải.
"Được, không hút ." Tịch Bạch kiên nhẫn nói: "Buông tôi ra đi."