Tịch Bạch quẹo vào cửa hàng tiện lợi, mua một bao thuốc lá dành cho
nữ và một cái bật lửa.
...
Tạ Tùy và bạn bè từ phòng quyền anh đi ra, mấy tên con trai cười đùa
chuẩn bị đi ăn khuya, Tương Trọng Ninh bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi,
thuận miệng nói: "Đường đối diện có cô gái đang hút thuốc, trông hơi
giống Tịch Tiểu Bạch ban 1."
Tùng Dụ Chu nói: "Cậu mù rồi, Tịch Tiểu Bạch là cô gái ngoan
ngoãn, sao có thể ở giữa đêm khuya thanh vắng không ngủ được chạy đến
đầu đường hút thuốc."
"Thật sự rất giống đó."
Tạ Tùy nhìn tới con phố đối diện.
Cô gái đứng bên cạnh cửa tiệm đóng chặt cửa, áo lông rộng rãi tùy ý
bọc lấy vóc người nhỏ nhắn, cô mặc áo liền mũ, cổ áo lông xù che khuất
nửa khuôn mặt cô, ánh mắt chôn sâu trong bóng mờ, trên cánh mũi in bóng
của hàng mi dài.
Trong tay cô đúng là cầm một điếu thuốc dài loại của nữ, môi hồng
nhuận nhẹ nhàng phun ra một làn sương trắng, quanh người cô trở nên
không rõ ràng mông lung.
Có lẽ là bởi vì thân thể không thích ứng, Tịch Bạch sặc một hơi thuốc,
ho khan lên, mới giật mình nghĩ đến cô của bây giờ chưa từng hút thuốc.
Trọng lúc cô ho khan, cây thuốc trong tay bị cướp đi, Tịch Bạch
giương mắt, nhìn Tạ Tùy lạnh mặt đứng trước người cô.