"Chính là bá đạo sủng ái."
"Không phải, ai sủng ai."
Tùng Dụ Chu liếc mấy tên con trai bên cạnh một chút: "Đương nhiên
là cậu ấy sủng Tùy ca."
Lúc này, Tịch Bạch đột nhiên quay đầu lại, mấy nam sinh lập tức đứng
nghiêm, chờ đợi sai bảo.
"Chút nữa các cậu có bận chuyện gì không?" Cô hỏi.
"Không có việc gì không có việc gì, chị dâu... không phải, bạn học
Tịch Bạch cậu muốn phân phó cái gì."
Tịch Bạch nghĩ nghĩ, nói: "Tối hôm nay, Tạ Tùy hẳn là sẽ được thả ra,
nhưng tôi còn có chút không yên lòng, tóm lại, các cậu đi canh chừng bên
ngoài cục công an, nếu hắn được thả ra, các cậu báo tin cho tôi."
"Được, không thành vấn đề."
Tịch Bạch ngồi lên xe chuẩn bị rời đi, Tùng Dụ Chu bỗng nhiên gọi cô
lại: "Tiểu Bạch, cái kia... Nếu Tùy ca không được thả ra, cậu định làm như
thế nào, sẽ không thật sự muốn đăng weibo chứ, cậu công khai giúp đỡ Tạ
Tùy như vậy, đứng đối lập với trường học và chị cậu, người nhà cậu phải
làm sao?"
Tịch Bạch nhẹ nhàng cắn cắn môi: "Không quản được nhiều như vậy."
Cô có người nhà, Tạ Tùy không có, Tạ Tùy đi vào chính là đi vào ,
ngay cả một người đến thăm cũng không có, lại càng không có người nói
chuyện thay hắn, giúp hắn mời luật sư lên tòa án.
Hắn hai bàn tay trắng, chỉ có cô.