Tịch Bạch ngã ngồi trên mặt đất, liên tục vẫy tay, để các cô không cần
lo lắng: "Không có việc gì, không bị thương."
Tạ Tùy một tay vịnh đầu xe, cằm hơi nâng lên, từ trên cao nhìn xuống
liếc nhìn cô.
Ánh nắng chiếu vào mắt hắn, trông như quả cầu thủy tinh xinh đẹp
sáng bóng.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng làm người nhìn phát lạnh.
Tịch Bạch vịnh bả vai bạn đứng lên, không có so đo, chỉ nói: "Chúng
ta đi thôi."
Ân Hạ Hạ kỳ thật có chút tức giận, nhưng cô thật kinh sợ, thật không
dám cùng bọn hắn tranh cãi, đám người này ở trong trường học hoành hành
ngang ngược ngay cả giáo viên cũng không dám quản .
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Các cậu cũng không nhìn đường sao."
Tùng Dụ Chu đỡ đầu xe, không nề hà nhìn nhìn Tạ Tùy, không biết rõ
trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
Phía trước có nữ sinh, đại gia chuyển phương hướng đều có thể tránh
được, hắn tại sao cứ như vậy đĩnh đạc đụng vào, hơn nữa mục tiêu chính
xác, không đụng người khác, lại đụng phải Tịch Bạch.
Nếu là không quen biết thì còn được, khi dễ cũng liền khi dễ, họ dám
nói cái gì?
Nhưng vẫn là cùng mấy cô gái này nếm qua nồi lẩu , xem như có giao
tình, như vậy còn ngượng ngùng dễ dàng đắc tội.
"Ngượng ngùng quá, Tùy ca hôm nay tâm tình không tốt lắm, không
nhìn đường." Tùng Dụ Chu giải thích: "Không bị thương chứ, có cần phải