"Không cần, xem chị muốn ăn cái gì đi."
"Bạch Bạch thật sự hiểu chuyện."
Nụ cười trên mặt Tịch Phi Phi đã không còn sót lại chút gì, cô nhìn
Tịch Bạch, biểu tình phức tạp.
Tịch Bạch bỗng nhiên giương mắt cùng cô đối diện, cặp mắt tối đen
không thấy đáy kia làm đáy lòng cô nổi lên hàn ý.
Cô lập tức khôi phục tươi cười, trêu ghẹo nói: "Bạch Bạch đáu phải
con nít, còn làm nũng với mẹ."
Tịch Bạch rúc vào bên người mẹ, thuận miệng nói: "Mẹ, con nghe nói
hôm nay chị ở trong trường học, cố ý cùng An Khả Nhu lớp con so nhảy
cao, vì vậy chân mới bị thương."
Đào Gia Chi biến sắc, nhìn phía Tịch Phi Phi: "Là thật sao?"
Tịch Phi Phi giải thích với cha mẹ là đi đường không cẩn thận té ngã,
chợt bị Tịch Bạch làm lộ ra, biểu tình không được tự nhiên.
"Đúng là. . . là có chuyện như vậy."
Tịch Minh Chí cũng có chút tức giận: "Phi Phi, thân thể của con như
thế nào, chính con rõ ràng, làm sao lại cùng người khác ra oai! May mắn
Bạch Bạch tới kịp thời, nếu Bạch Bạch không kịp đến, con mất máu quá
nhiều mất tính mạng thì biết làm sao!"
Tịch Phi Phi rất ít khi bị cha mẹ nghiêm nghị khiển trách như vậy, lập
tức không nhịn được, khóc nói: " Em ấy sao lại không kịp đến! Không phải
ở trường học sao, một cú điện thoại liền gọi đến, hai người làm gì lại dữ dội
như vậy! Hu huhu hu!"