LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1055

chưa bao giờ thử trước mặt cô. Có một hôm Thẩm Hoài Du mặc thân váy
dài màu than chì (charcoal), một nhà ba người tới công viên giải trí, Cố
Hoà đưa mắt ra hiệu với cô, tiểu Cố khi ấy đã ấp ủ hồi lâu, khi xe đến nơi,
cô mới lí nhí nói bé như tiếng muỗi kêu: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ rất đẹp.”

Thẩm Hoài Du không nghe thấy, Cố Hoà cười thay bà, lặp lại một lần, nói:
“Con gái khen em kìa.”

Tiểu Cố lấy hết can đảm nói lại lần nữa, Thẩm Hoài Du cũng chỉ cong mắt,
vuốt mái tóc mềm mại của cô, hôn nhẹ lên trán cô bằng cánh môi ấm áp
nói: “Cảm ơn con.”

Đó là một trong số ít những kí ức gần gũi của cô với Thẩm Hoài Du.

Lâm Duyệt Vi vẫy vẫy tay ở trước mắt Cố Nghiên Thu: “Chị sao vậy?”

Cố Nghiên Thu quay lại với thực tại, lắc đầu cười: “Không có gì.”

Lâm Duyệt Vi cảm giác được nụ cười xinh đẹp của cô, rõ ràng là biểu hiện
khi tâm tình cô sung sướиɠ, nhẹ nhàng vỗ bả vai Cố Nghiên Thu: “Chị nghĩ
gì mà không nói với em?”

“Nghĩ về em.” Cố Nghiên Thu lại nói lời âu yếm.

Lâm Duyệt Vi đưa lưng về phía mẹ nàng, làm mặt quỷ nói: “Nhớ về tối
hôm qua sao?”

Cố Nghiên Thu sặc miệng, tựa hồ bị câu nói thẳng lớn mật của Lâm Duyệt
Vi dọa, mắt trợn tròn, nhất thời không biết nên nói gì. Lâm Duyệt Vi ghé
sát vào lỗ tai cô: “Đêm nay chờ em thượng chị.”

Cố Nghiên Thu: “……”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.