LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1145

nói lại không ôn tồn mà lạnh băng đến thấu xương, “Bằng không chị đi
mua dây xích chó, xích em lại bên cạnh chị luôn đi.”

Cố Nghiên Thu: “Chị không có ý này.”

Lâm Duyệt Vi: “Vậy chị có ý gì?”

Cố Nghiên Thu: “Chị……”

Lâm Duyệt Vi kiên nhẫn dịu giọng nhỏ nhẹ mà nói: “Chị nói, em nghe.”

Tay Cố Nghiên Thu đặt ở sau lưng bất chợt nắm thành quyền: “Vì muốn tốt
cho em, vốn dĩ em không cần phải xuất hiện ở đây, đại đa số bọn họ đều
khinh thường em.”

“Người khinh thường em nhất không phải bọn họ, mà là chị.” Lâm Duyệt
Vi nhìn cô, nghĩ nghĩ rồi bổ sung, “Nếu đây là ý nghĩ chân thật của chị.
Vậy em còn có việc, phải đi trước.”

“Đứng lại!” Cố Nghiên Thu gọi nàng lại.

Lâm Duyệt Vi đi về phía trước hai bước, rồi dừng lại, quay đầu nói: “Àh,
còn nữa, không biết em đã nói với chị hay chưa, nhưng em ghét nhất người
khác dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với em.”

Trọng điểm hoàn toàn bị Cố Nghiên Thu quên mất: “Chị là người khác à?”

Lâm Duyệt Vi cắn răng cười lạnh: “Đúng là không thể nói lý.”

Cửa phòng chợt bị đóng mạnh.

Cố Nghiên Thu dùng sức ném mạnh khăn lông về phía cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.