LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1144

chút ý cười nào.

“Còn có mấy người không nhớ kỹ tên, chị cảm thấy em tốt nhất nên tránh
xa một chút.”

“Rồi. Vậy chị kể một chút đặc điểm đi.” Lâm Duyệt Vi làm như thật mà lấy
di động ra, click mở bản ghi nhớ, dáng vẻ nghiêm túc ghi lại bút ký.

“Mặc áo màu xanh, vóc dáng cao, trêи mũi có nốt ruồi.”

“Kha xx, nhớ kỹ.”

“Còn có người cao ráo đứng cạnh em, mặc áo hồng phấn……”

“Mã xx, nhớ rồi.”

“Còn có……”

“Nhớ rồi.” Lâm Duyệt Vi cúi đầu đánh chữ, âm thanh bàn phím mau đến
làm người khác hoài nghi.

Cố Nghiên Thu ɭϊếʍ ɭϊếʍ cánh môi khô ráo, nhìn nàng đánh chữ, nói: “Hết
rồi, tạm thời chỉ có mấy người đó.”

Lâm Duyệt Vi giơ điện thoại di động của mình lên trước mắt Cố Nghiên
Thu, bản ghi nhớ rõ ràng không có gì, nàng giữ phiếm xóa hết một chuỗi ký
tự đánh loạn, xóa hết trước mặt Cố Nghiên Thu không chừa một chữ.

Cố Nghiên Thu nhíu mày nói: “Em rốt cuộc có ý gì?”

“Chị đoán xem em có ý gì?” Lâm Duyệt Vi mỉm cười, một bàn tay câu lấy
cổ, kề sát lại gần, cánh môi dán hơi thở ấm nóng lên tai Cố Nghiên Thu, lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.