LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1220

Cố Nghiên Thu: “Hả? Em không giận nữa sao?”

Lâm Duyệt Vi nói: “Giận chứ, nhưng em muốn nhìn thấy chị một chút.”

Cố Nghiên Thu: “……”

Qua vài giây, có lẽ Cố Nghiên Thu đã chuyển videocall thành ống kính
trước, màn hình tối sầm, rồi mặt Cố Nghiên Thu xuất hiện trêи màn ảnh, vẻ
mặt cô lo lắng, khẩn trương, nhưng vẫn nỗ lực nở nụ cười nhợt nhạt.

Cố Nghiên Thu cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì, chỉ đành
nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng không hề có ý nghĩa nào.

Hốc mắt Lâm Duyệt Vi hơi cay, nhưng ngoài miệng vẫn không thuận theo
không buông tha mà nói: “Chị bản lĩnh lắm, còn học được cách viết chữ.”

Nói giỡn hay thật sự giận Cố Nghiên Thu vẫn có thể nghe ra được, cô vén
lọn tóc đen ra sau tai, ôn nhu nói: “Chị sợ mình không nói, sẽ khiến em lại
giận.”

“Vậy……” Lâm Duyệt Vi hơi mặt đỏ, hắng giọng nói, “Sáng nay không
phải em cố ý nổi giận với chị, chỉ do không tìm được chị, bị cơn giận làm
cho hồ đồ, đầu óc cũng thất thường, em cũng…… Tóm lại em rất xin lỗi.”

“Những lời ban sáng chị không để bụng, vốn dĩ do chị sai trước.”

“Vậy là được rồi.” Lâm Duyệt Vi cũng muốn lấy giấy bút ra viết, những lời
quá thân mật cũng làm nàng cảm thấy khó có thể mở miệng, nàng quay mặt
đi, để vành tai đỏ hồng hiện ra trước ống kính, “Lần sau đừng tùy tiện rời
nhà ra ngoài, dù thế nào cũng nên nhắn tin cho em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.