LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 127

Chiếc áo này rốt cuộc phải trả thế nào đây?

Nếu là trước ngày hôm qua, Lâm Duyệt Vi còn có thể gọi điện thoại cho bà
mối mama, trực tiếp kêu bà thay nàng chuyển giao, mẹ nàng tuy không
thân với Cố Nghiên Thu, nhưng vẫn thân hơn với nàng.

“Cậu bán chiếc áo này cho mình đi?” Ngủ đến gần giữa trưa đầu Giang
Tùng Bích như ổ gà, thân mặc váy ngủ khoác chăn mỏng, một tay cầm kem
ly dì giúp việc lấy ra khỏi tủ lạnh cho cô, như đại mã kim đao mà ngồi ở
trêи sô pha, nói ẩu nói tả.

Nhìn cách ăn mặc như công nhân lao động của cô, thực sự nhìn không ra
được bây giờ đang là mùa nào, vị công nhân lao động/đại tiểu thư còn trào
phúng nói với Lâm Duyệt Vi: “Bộ dạng giả đứng đắn của cậu càng ngày
càng có thể dọa người đấy, ở nhà ăn mặc chỉnh tề như thế làm gì, lại không
có người ngoài.”

Lâm Duyệt Vi nhàn nhạt mà nhìn cô: “Cậu lặp lại lần nữa.”

Giang Tùng Bích ngượng ngùng, ha ha cười nói: “Chỉ đùa một chút thui
mà.”

Lâm Duyệt Vi dậy sớm tắm rửa, mái tóc dài mềm mại, dịu dàng rối tung
trêи vai, một đôi mắt dài mà không nhỏ như hoa đào đang trôi trêи dòng
nước, đẹp như một đóa hoa hồng dính sương sớm. Lại thêm ngũ quan nàng
lạnh nhạt sắc bén, đôi mắt trời ban này giúp diện mạo nàng dịu dàng đi
không ít, nhưng lại tuyệt đối không thể giảm bớt cảm giác công kϊƈɦ và tính
chiếm hữu mà một cái nhìn của nàng mang lại. Đặc biệt những khi không
cười, cả người phát ra khí thế chỉ hơn chứ không kém Cố Nghiên Thu bao
nhiêu, khiến người tỏ lòng kính trọng từ xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.