LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 137

Lâm Duyệt Vi trầm mặc, nhún vai, tựa lưng vào ghế ngồi, không thèm để ý
nói: “Xem như tôi nhiều chuyện đi.”

“Tôi không phải có ý này.”

“Tôi hiểu ý chị, chuyện nhà của chị tôi sẽ không can dự, cũng sẽ không hỏi
tiếp. Tôi cũng bận lắm, không rãnh quan tâm nhiều như vậy.”

“…… Như vậy là tốt nhất.”

“Chị –“

Cả người Lâm Duyệt Vi nhất thời khó chịu, nàng còn tính hỏi xem Cố
Nghiên Thu có cần giúp gì không, may mà chưa hỏi, nếu không lòng tốt sẽ
trở thành lòng lang dạ thú.

Lâm Duyệt Vi chuyển ghế dựa đi: “Được rồi, chị xuống lầu đi, không cần ở
chỗ này làm chướng mắt tôi.”

“Khi nào ăn cơm tôi lên gọi em.” Cố Nghiên Thu đến một câu nói cũng
không tự mình giải thích, đi ra ngoài đóng cửa, xoay người cất bước, biểu
tình luôn bình tĩnh trước mặt Lâm Duyệt Vi xuất hiện một khe nứt, trong
ánh mắt hiện lên một chút hoảng hốt.

Kỳ thật trước đó Cố Hòa không phải như vậy, khi mẹ cô còn sống, nhà cô
trong mắt mọi người là một gia đình mẫu mực. Công việc của Cố Hòa rất
bận, nhưng chỉ cần không đi công tác, mặc kệ tiếp khách đến rất trễ, ông
đều sẽ về nhà, Cố Nghiên Thu đang ngủ say có đôi khi sẽ bị mùi rượu nồng
đậm trêи người Cố Hòa làm tỉnh, mơ màng mở mắt, sẽ nhìn thấy ba ba
đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt từ ái ấy hoàn toàn không thể ngụy trang,
nếu nói đó là giả tạo, vậy một người có thể ngụy trang hơn hai mươi năm
qua, không khỏi quá đáng sợ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.