Cố Nghiên Thu nhìn thoáng qua Cố Hòa, thấy Cố Hòa gật đầu.
Cố Nghiên Thu bèn nâng ly cùng bà chạm cốc.
“Cảm ơn.” Đoan trang, giữ mình, hữu lễ.
Lâm Duyệt Vi không để ý đến chuyện bên ngoài, lẳng lặng mà nghe cả gia
đình này diễn kịch. Ở Cố gia trong lúc ăn cơm không được nói chuyện,
ngoại trừ Cố Hòa được quyền nói, tất cả mọi người còn lại đều an tĩnh dùng
cơm, ngay cả tiếng chén đũa va chạm vào nhau cũng bị đè nén tới mức thấp
nhất.
Trong không khí đầy áp lực Lâm Duyệt Vi mà có thể ăn ngon mới là lạ,
nàng chỉ dùng nổi nửa chén cơm, tốc độ khống chế khá tốt, ăn xong cùng
thời điểm với Cố Nghiên Thu. Nàng ở trong lòng yên lặng cầu nguyện Cố
Hòa ngàn vạn đừng tìm vị con dâu như nàng mà nói chuyện, Cố Hòa quả
nhiên không tìm nàng, đang trong lúc nàng tưởng có thể lặng lẽ trốn đi, thì
Hạ Tùng Quân bỗng gọi nàng lại.
“Tiểu Vi.”
Từ lúc Lâm Duyệt Vi biết bà ta cùng con trai đặt thiết bị nghe lén ở phòng
Cố Nghiên Thu, thì ác cảm với người nhà cô càng thêm sâu nặng, mặc dù
nàng không thích Cố Nghiên Thu, nhưng nàng càng không thích những loại
người trong căn nhà này hơn. Mặt mũi Cố Hòa thì nàng cần phải nể, nhưng
một tiểu tam thì cần gì mặt mũi, có thể ở bên ngoài làm vợ bé của người ta
hơn hai mươi năm trời, chắc hẳn gia đình bà ta cũng chẳng có bối cảnh gì,
không sợ phải đắc tội.
Đặc biệt là cách xưng hô này, Lâm Duyệt Vi vô cùng ghét, vừa nghe thấy
đã khiến nàng nhớ tới bài ca thời thơ ấu luôn treo trêи miệng ba nàng. Nàng