LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 142

kết hôn, vòng tay này cho con, tốt tốt đẹp đẹp, hôn nhân hạnh……”

Lâm Duyệt Vi nhạy bén mà cảm nhận được một cơn hàn ý toát ra quanh
thân Cố Nghiên Thu bên cạnh, dư quang thoáng nhìn khoảng cách ngón tay
cô lần Phật châu.

Lâm Duyệt Vi nhẹ như lông mà tránh đi khi Hạ Tùng Quân tính nắm lấy cổ
tay nàng.

Như vậy không phải khiến Cố Nghiên Thu nợ nàng một ân tình sao? Lâm
Duyệt Vi ở trong lòng cười lạnh.

“Dì.”

“Cái gì?” Hạ Tùng Quân khẽ mỉm cười.

“Thân bà bà[1] thi cốt còn chưa lạnh,” Lâm Duyệt Vi cố tình cường điệu
chữ “Thân”, “Cứ nhận lễ vật của dì thật là không thích hợp lắm, dì vẫn nên
để dành lại cho con dâu của dì đi.”

[1] Kính ngữ của mẹ chồng/vợ

Vì biểu đạt độ thân mật Lâm Duyệt Vi còn ở trêи mu bàn tay bà vỗ vỗ, vô
cùng giống dáng vẻ hòa thuận của mẹ chồng nàng dâu.

Ý cười của Hạ Tùng Quân cứng lại trêи môi.

Từ trước đến nay Hạ Tùng Quân luôn xử sự khéo léo, vốn thiệt tình muốn
cùng vị Lâm gia đại tiểu thư này tạo mối quan hệ tốt, món quà này ngay cả
Cố Hòa cũng không biết, giá trị của chiếc vòng tay này xác thật vô cùng xa
xỉ, nhưng không phải bảo vật gia truyền, nhà bà chỉ là một hộ gia đình bình
thường, cha mẹ cả đời đều là nông dân mặt cắm xuống đất lưng hướng lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.