Khuất Tuyết Tùng ngủ trễ nhưng dậy sớm, qua vài phút lập tức trả lời:
【
Ừ
】
Lâm Duyệt Vi muốn nhắn gì tiếp theo cũng như đá chìm đáy biển.
Khuất Tuyết Tùng hẳn đang tức giận.
Cũng phải, người ta hơn nửa đêm sau khi tham gia Xuân Vãn còn cùng
nàng nói chuyện phiếm, không bao lâu nói được một nửa thì biến mất, vô
cùng vô lễ không nói, ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe, đổi lại là
Khuất Tuyết Tùng, nàng cũng sẽ giận. Huống chi Khuất Tuyết Tùng còn
giúp nàng rất nhiều, thái độ của nàng không khác gì qua cầu rút ván.
Lâm Duyệt Vi duỗi tay buồn rầu mà đè lên ấn đường, cân nhắc xem nên
qùa tạ lỗi gì mới có thể bồi tội.
Căng nhất là món quà này còn phải lén mua không thể để Cố Nghiên Thu
biết, một khi cô biết, không biết lu giấm chua không đáy như cô còn muốn
tạt bao nhiêu lần.
Lâm Duyệt Vi bỗng nghĩ tới Giang Tùng Bích.
Nàng nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng, đi sang căn buồng cách vách, gọi
giật Giang Tùng Bích dậy khỏi ổ chăn ấm áp.
“Alô” Nàng hạ giọng, dùng một bàn tay che trước miệng.
Bạn gái của Giang Tùng Bích đã về quê, bản thân cô phòng không gối
chiếc, đánh game tới rạng sáng, bây giờ vẫn còn buồn ngủ, mắt cũng mở
không nổi, nghe thấy giọng điệu Lâm Duyệt Vi nhỏ nhẹ, lập tức quát:
“Thiên vương địa hổ!” [2]