“Chuyện này……”
Cố Nghiên Thu dùng biểu tình vi diệu nhìn Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi buông tay, “Tôi không miễn cưỡng.”
Môi Cố Nghiên Thu nhấp nhấp: “Có thể.”
Lúc này đến phiên Lâm Duyệt Vi kinh ngạc, mắt nàng đảo quanh, cảm
nhận một chút hối hận.
Cố Nghiên Thu nhìn nàng: “Khi nào? Bây giờ sao?”
Tốc độ Cố Nghiên Thu bình tĩnh rất nhanh, đôi tai ửng đỏ đã biến mất
không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hoàn toàn không khác gì mọi khi.
Lâm Duyệt Vi bắt đầu kéo dài thời gian: “Tắm rửa xong đi.”
Hai người ở bên nhau kỳ thật không có bao nhiêu lời để nói, Cố Nghiên
Thu có việc gì cũng đều giấu ở trong lòng, Lâm Duyệt Vi lại là loại người
bạn kính nàng một phần nàng sẽ đáp trả bạn một phần, nếu bạn không để ý
đến nàng, nàng cũng sẽ không nhàn rỗi không có việc gì đi tìm bạn nói
chuyện, trừ phi là có mưu đồ khác.
Nàng không có mưu đồ gì đối với Cố Nghiên Thu, vừa mới tính kế, bây giờ
trong lòng đã không được tự nhiên rồi.
Trong phòng Cố Nghiên Thu chỉ có một chiếc giường, một cái sô pha đơn,
nhưng có thể chuyển thành ghế nằm, Lâm Duyệt Vi nhìn Cố Nghiên Thu
dọn phòng từ trong ngăn tủ ôm ra một bộ chăn gối, trải lên ghế nằm.