đành bó tay, nói ra chân tướng, Cố Nghiên Thu nhướng mày, vẫn giữ câu
nói kia: “Không muốn đóng thì không cần đóng.”
Lâm Duyệt Vi cười cô tùy hứng: “Sao lại đơn giản như vậy? Bình thường
nếu gặp phải khách hàng chị không thích, chẳng lẽ cứ bất hòa với người ta
thì không hợp tác sao?”
“Hai chuyện này không giống nhau.” Cố Nghiên Thu nghiêm túc mà sửa
đúng nàng, “Không thích khách hàng không ảnh hưởng tới chuyện hợp tác
của chị, nhưng quay kịch bản em không thích diễn thì sẽ ảnh hưởng đến
trạng thái của em.”
Cô ra giọng kinh người nói: “Chị đầu tư phim cho em đóng.”
Bên tai Lâm Duyệt Vi phảng phất như vang lên một đạo sấm sét: “Chị nói
gì?”
Cố Nghiên Thu nghiêm túc mà nói: “Chị nói chị bỏ vốn, vì em mua một
kịch bản, diễn nhân vật mà em thích.”
Lâm Duyệt Vi nhìn cô một lúc lâu, duỗi tay xoa xoa đầu Cố Nghiên Thu,
trìu mến nói: “Ngoan, chị biết phải tốn bao nhiêu tiền không?”
Cố Nghiên Thu suy tư nói: “Mấy ngàn vạn?”
Lâm Duyệt Vi nói: “Ít nhất mấy ngàn vạn, hơn nữa quay là một chuyện,
làm sao công chiếu phim là một chuyện, chiếu phim xong có nổi hay không
lại là một chuyện khác, rất có thể mấy ngàn vạn đều như ném đá xuống
sông.”
Cố Nghiên Thu trầm mặc, nhưng biểu tình của cô không phải biết khó mà
lui, mà đang nghiêm túc suy xét chuyện này nên triển khai thế nào.