vừa buồn cười: “Được rồi, những việc nhỏ này không cần chị giúp, em sẽ
tự mình giải quyết, chị cứ ngồi chờ em nổi tiếng đi.”
Cố Nghiên Thu rất mất mát: “Được rồi.”
Lâm Duyệt Vi lại nựng cô, cười hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Cố Nghiên Thu tiếc nuối nói: “Cảm giác như em ở bên ngoài làm việc, chị
có cố thế nào cũng không thể giúp.”
Lâm Duyệt Vi yêu cực kỳ dáng vẻ hơi nhấp môi tỏ vẻ buồn bã này, ôm
chầm lấy cô mà hôn, an ủi nói: “Ở công ty không phải em cũng không giúp
gì được cho chị sao? Rất bình thường mà.”
Cố Nghiên Thu vẫn không vui, thần sắc uể oải.
Lâm Duyệt Vi nói: “Tương lai nếu em nổi, em cho chị đầu tư vào em, được
chưa?”
Cố Nghiên Thu liếc nhìn nàng, “Ờh” một tiếng.
Lâm Duyệt Vi lại kéo mành lên lần nữa.
Lần này kéo lên hai má ửng đỏ Cố Nghiên Thu, không thấy uể oải gì.
Lâm Duyệt Vi xem xong kịch bản IP thì cất đi, nghiên cứu một phần kịch
bản khác, là kịch bản của bộ phim nàng sẽ đóng sau kỳ nghỉ này, suất diễn
này là một vai ác không quan trọng lắm, chỉ tập trung ở mấy tập đầu, chu
kỳ đóng phim chỉ có hai tuần. Nhưng nàng không có bởi vì nhân vật không
quan trọng mà không để bụng, từ lần thử vai xong nàng vẫn luôn chuẩn bị,
nên quyển kịch bản trêи tay nàng đã cong hẳn một góc, bên trong đầy các
đường kẻ màu và chữ viết tay.