Indonesia ở phía trêи xích đạo nam bắc, được bao phủ bởi rừng nhiệt đới
với không khí ẩm thấp, quanh năm nắng nóng. Ở quốc nội đang mùa đông,
đến nơi đây lại thật sự ấm áp, ban ngày vẫn còn là mùa đông mặc áo lông
vũ run bần bật, buổi tối mặc áo tay dài còn sợ nóng.
Vừa xuống phi cơ, khí nóng đã ập vào mặt, chưa đi được hai bước đã ướt
đẫm mồ hôi, Lâm Duyệt Vi cởi luôn áo khoác vừa mặc, vắt trêи cánh tay,
nàng đeo kính râm, hỏi Cố Nghiên Thu vẫn mặc áo khoác: “Chị không
nóng sao?”
“Cũng ổn.” Cố Nghiên Thu tháo Phật châu trêи cổ tay xuống, cười, “Lòng
yên tĩnh tự nhiên lạnh.”
Thiếu tiếng gõ mõ.
Lâm Duyệt Vi muốn cắn cô, nhưng do bên cạnh đều là người, nên nàng
đành từ bỏ.
Cố Nghiên Thu cũng đeo kính râm, nhưng mặt trông nhỏ đi rất nhiều.
Một hàng bốn người lấy hành lý rồi gọi taxi, bởi vì đây là khu du lịch quốc
tế, nên ngôn ngữ thông dụng là tiếng Anh, trừ bạn gái Phương nhϊế͙p͙ ảnh
gia, ba người còn lại đều thông thạo tiếng Anh, đặc biệt là Cố Nghiên Thu,
vì cô vừa du học về nước, cũng không cần gọi thông dịch viên.
Đến khách sạn đã hơn hai giờ sáng giờ địa phương, bốn người chia làm hai
tổ, làm thủ tục nhận hai gian phòng hướng biển, chúc nhau ngủ ngon rồi trở
về phòng.
Lâm Duyệt Vi ngồi trêи sô pha ngắm Cố Nghiên Thu sắp xếp hành lý, bao
gồm đêm nay, hai người tổng cộng sẽ ở lại bốn ngày, ngày thứ năm phải về
nước, ngay hôm sau đó Cố Nghiên Thu phải tới công ty đi làm, nàng phải