LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1498

Chỉ cần nàng muốn, lúc nào cũng có thể đắm chìm trong thế giới của chính
mình, đây được xem như một trong những thiên phú của Lâm Duyệt Vi, dù
trêи phi cơ cứ có tiếng điều hoà ù ù thì nàng vẫn có thể gặm đến hết kịch
bản.

Cố Nghiên Thu chăm chú ngắm Lâm Duyệt Vi trong chốc lát, rồi cơn buồn
ngủ đánh úp tới, cô kéo chăn đắp lên người, vừa nằm xuống đã ngủ mất.

Giờ Bắc Kinh hiện đang là 10 giờ tối, còn ba tiếng nữa là hạ cánh, Lâm
Duyệt Vi bước ra từ cảnh giới quên mình, nghiêng đầu thấy Cố Nghiên Thu
đang ngủ say, nàng ngắm cô từ lông mày xuống.

Lâm Duyệt Vi dọn dẹp kịch bản và notebook, cũng nằm xuống, nhẹ nhàng
vói tay vào lòng bàn tay Cố Nghiên Thu, bàn tay cô dường như có ý nắm
lấy tay nàng, bóp hai lần rồi bất động.

Lâm Duyệt Vi tắt đèn, khép mắt lại.

Một giấc ngủ thật say, tận đến khi bên tai truyền đến tiếng sột sột soạt soạt,
Lâm Duyệt Vi mở mắt ra dưới ánh sáng chói mắt, đầu vẫn còn mơ màng,
nàng chớp mắt vài cái, ánh mắt mờ mịt. Nàng chống khuỷu tay muốn ngồi
dậy, Cố Nghiên Thu thấy thế bèn đỡ lấy nàng.

Lâm Duyệt Vi từ cửa sổ nhìn xuống, đã có vài ngọn đèn lấp lánh, dụi dụi
đôi mắt: “Mấy giờ rồi?”

“Sắp hạ cánh rồi.” Cố Nghiên Thu trả lời.

“Rốt cuộc tới rồi.” Lâm Duyệt Vi dùng tay che miệng ngáp, tiếp theo duỗi
eo, ngồi chờ máy bay hạ cánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.