Lâm Duyệt Vi đang suy xét có nên đánh người hay không, thì một cánh tay
khác từ sau ôm lấy cổ nàng, tiếp theo tay của cô gái ngoại quốc nọ bị đẩy
mạnh ra, cả người Lâm Duyệt Vi ngã vào lòng một người đầy quen thuộc.
“Honey~” đỉnh đầu rơi xuống một giọng nói trầm thấp.
Da đầu Lâm Duyệt Vi tê rần, bởi vì nàng nghe ra giọng của đối phương,
bèn không dám giãy giụa, thành thành thật thật, như chim én nhỏ nép vào
lòng người yêu.
Cố Nghiên Thu phát huy kỹ thuật diễn sứt sẹo, cúi đầu, ngón trỏ kéo cằm
Lâm Duyệt Vi, cánh môi lướt nhẹ trêи môi nàng, vừa bá đạo vừa ôn nhu mà
nhìn nàng, dùng tiếng Anh nói: “Trong chốc lát không thấy em, em đã bị
những người khác câu chạy mất, thật là đồ tồi.”
Lâm Duyệt Vi che miệng cười khanh khách hai tiếng, đấm nhẹ vào lòng cô,
làm nũng nói: “Đáng ghét, người ta chỉ muốn chơi một lát thôi, nào biết
đâu bị người quấn lấy không buông.”
Cô gái ngoại quốc: “……”
Quấy rầy rồi, cáo từ.
Cô gái ngoại quốc đi rồi, Cố Nghiên Thu kéo Lâm Duyệt Vi về chỗ ngồi
bên bờ cát, lạnh mặt không nói lời nào.
Lâm Duyệt Vi khẽ xoắn ngón tay trong lòng cô, kéo dài âm gọi: “Honey~”
Giống hệt ngữ điệu vừa rồi của Cố Nghiên Thu, gọi xong còn hết sức vui
mừng, sao Cố Nghiên Thu lại có thể đáng yêu đến vậy, có nhiều ý tưởng
độc đáo, lát nữa phải hảo hảo khen ngợi cô.