hỏi: "Ba chị sao rồi?"
Cố Nghiên Thu vẫn còn rối loạn, nhẹ nhàng mà hít một hơi, rồi nói:
"Ung thư phổi, bác sĩ nói là thời kỳ giữa, cụ thể hơn thì chị không biết."
"Tại sao lại như vậy?"
"Chị cũng không biết tại sao lại như vậy." Giọng Cố Nghiên Thu hơi nức
nở, nước mắt bị cô nuốt xuống, hắng giọng, nói, "Bác sĩ nói có khả năng
chữa khỏi."
"Nhất định sẽ chữa khỏi, không phải thời kỳ giữa sao, không còn chưa
tới thời kỳ cuối, chị đừng sợ." Lâm Duyệt Vi nói, "Muốn em tới ở bên chị
không?"
"Chị......" Cố Nghiên Thu muốn nói không cần, nhưng cô phát hiện bản
thân cô không kiên cường như mình nghĩ, cô trầm mặc mấy giây.
Bên kia truyền đến tiếng cọ xát trên sô pha, Lâm Duyệt Vi chạy vài bước
tới huyền quan, cầm lấy chìa khóa xe, nói: "Em đang ra cửa, gởi địa chỉ
bệnh viện cho em."
Lại một tiếng vọng tới từ rất xa, là Nhiễm Thanh Thanh: "Mẹ, mẹ mau đi
ngủ, con phải tới bệnh viện."
Sau khi Cố Hoà nhập viện, hai mẹ con Nhiễm Thanh Thanh cũng không
ngủ, đều ngồi trên sô pha chờ tin tức.
Cố Nghiên Thu nói: "Vậy chị cúp điện thoại, chị sẽ gởi định vị cho em."
Cố Nghiên Thu cúp máy, click mở WeChat gởi định vị cho Lâm Duyệt
Vi, phải mất bốn mươi mấy phút lái xe. Lâm Duyệt Vi mở hướng dẫn lên
rồi gọi lại lần nữa.
Cố Nghiên Thu tiếp, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"