LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1624

Lâm Duyệt Vi đạp ga, bánh xe nhanh chóng rời khỏi Lâm trạch, đôi mắt

nàng nhìn chăm chăm con đường mòn do đèn xe chiếu sáng, nói: "Em
không yên tâm, chị cứ để điện thoạt như vậy đi."

Lâm Duyệt Vi: "Di động còn đủ pin không?"

Cố Nghiên Thu: "...... Còn." Buổi tối cô có thói quen sạc đầy pin, trước

khi ra cửa lượng pin vẫn còn đầy.

Lâm Duyệt Vi: "Vậy thì tốt." Nàng không biết cách an ủi người khác,

đặc biệt dưới loại tình huống này, chỉ biết lặp đi lặp lại nói "Không phải sợ"
"Em sắp tới rồi" "Còn X phút thôi", nhưng nhờ được nghe giọng nàng mà
Cố Nghiên Thu dần dần cảm thấy yên ổn.

Lâm Duyệt Vi dùng nửa tiếng chạy tới, cũng mặc kệ đậu xe có đúng chỗ

không, nắm di động chạy vào cửa bệnh viện.

"Lầu mấy?" Nàng vào cửa lớn rồi mới nhớ hỏi.

"Lầu bốn, thang máy hành lang bên phải."

"Cầu thang hướng nào?"

"Cầu thang bên trái, lên sẽ thấy chị."

"Em đang lên."

Cũng do ngày thường rèn luyện không uổng công, Lâm Duyệt Vi trực

tiếp chạy lên cầu thang, nhanh như một con gió, Cố Nghiên Thu cảm giác
như cô chỉ vừa mới dứt lời chưa đến một phút, Lâm Duyệt Vi đã xuất hiện
trước mặt cô, trao cho cô cái ôm tràn ngập ấm áp.

Cố Nghiên Thu vùi vào lòng nàng, mặt dán lên lớp mồ hôi mỏng trên cổ

nàng, cảm thụ từng mạch đập dồn dập trong cơ thể nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.