Cố Nghiên Thu lập tức mở mắt, Lâm Duyệt Vi cũng ngồi thẳng dậy, điện
báo hiện thị là Cố Phi Tuyền, Cố Nghiên Thu bắt máy, Lâm Duyệt Vi kéo
cửa thoát hiểm, hai người cùng nhau bước vào hành lang.
Cố Phi Tuyền nhìn cả hai tới, đi vài bước chào đón: "Ba tỉnh rồi, nhưng
bác sĩ nói chỉ có thể cho một người vào." Anh nhìn Cố Nghiên Thu, nói,
"Em vào đi."
Cố Nghiên Thu gật đầu: "Cảm ơn."
Cố Nghiên Thu đi theo y tá thay một bộ quần áo vào phòng cách ly, một
mình bước vào phòng bệnh.
Bên ngoài chỉ còn lại hai người Cố Phi Tuyền cùng Lâm Duyệt Vi, cả hai
không thân nhau mấy, nên ngồi đối diện nhau trên hai dãy ghế dài, hai
người gật đầu ngầm hiểu nhau nhưng không nói chuyện.
Môi Cố Phi Tuyền giật giật, nhìn nàng tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng
cuối cùng vẫn nhịn, mười ngón tay đan vào nhau, khuỷu tay đặt trên đầu
gối, mái tóc luôn được chải gọn gàng của anh bị đôi tay vò đến rối tung,
hôm nay anh ra ngoài thậm chí còn mang dép thay vì giày, đứng ngồi
không yên, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn tới cửa phòng bệnh, nét lo lắng
trên mặt cũng khá rõ ràng.
Động tác của Lâm Duyệt Vi trên cơ bản dường như nhất quán với anh,
chẳng qua nàng lo lắng cho Cố Nghiên Thu nhiều hơn.
Lần thứ ba Lâm Duyệt Vi thu hồi tầm mắt, thì nhìn thoáng qua Cố Phi
Tuyền, nàng nhìn một hồi, tựa hồ thấy có chỗ nào đó không ổn.
Nàng chau mày, cúi đầu suy tư, nghĩ tới.
Hạ Tùng Quân đâu rồi nhỉ?