LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1731

làm gì, mình đã là món quà tốt nhất rồi, có mình còn chưa đủ sao, mình
cũng không cần tặng quà, không cãi nhau đã là tốt lắm rồi."

Giang Tùng Bích: "Cẩu lương, cự tuyệt ăn."

Lâm Duyệt Vi đắc ý cười hai tiếng, vòng về chính đề: "Mình phải tặng

quà cho một người chị trưởng bối, có chút chuyện nhỏ đã khiến chị ấy
giận."

Giang Tùng Bích: "Chị à? Lớn hơn bao tuổi?"

Lâm Duyệt Vi: "Chín tuổi, hình như là vậy."

Giang Tùng Bích: "Cậu kiếm đâu ra người chị lớn tuổi như vậy? Trong

đám bạn của bọn mình đâu có ai lớn tuổi vậy?"

Lâm Duyệt Vi: "Không phải, cậu không biết."

"Ồh......" Giang Tùng Bích kéo dài giọng, nói, "Mình thật phục cậu, có

thể quen biết một đống người mình hoàn toàn không biết, như ông bác sĩ
hôm nọ đi, hơn bốn mươi tuổi, cậu chỉ đi khám bệnh thôi, mà đã có thể
thành bạn vong niên, còn nữa? Đúng rồi, còn có người bạn chơi bài
brit......"

Nụ cười trên môi Lâm Duyệt Vi dần cứng đờ, nói: "Không cần nhắc nữa,

mình hết chơi bài rồi."

"Sao vậy?"

"Không rảnh."

"Àh, thảo nào lâu rồi không nghe cậu nhắc tới, không chơi là tốt nhất."

Giang Tùng Bích cầm di động, viết vào thư mục nhắc nhở công việc: Chọn
quà cho chị bạn. Sau đó nói, "Ok, mình nhớ kỹ, khi nào cậu cần quà?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.