LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1764

Lâm Duyệt Vi chỉ chỉ cô, chớp chớp mắt, chịu đựng cánh tay đang nổi da

gà, hơi mặt đỏ: "Chị mới là Tây Thi trong mắt em."

Tuy loại lời âu yếm này thật sự quá buồn nôn, nhưng nếu có thể khiến

Cố Nghiên Thu mỉm cười thì thế nào cũng đáng giá.

Cố Nghiên Thu quả nhiên mỉm cười, nói: "Tây Thi muốn thượng em."

Lâm Duyệt Vi: "Được...... Gì?"

Đề tài có phải biến đến quá nhanh hay không? Phật châu đâu rồi nhỉ?

Àh, Phật châu đã để ở dưới lầu rồi.

Vậy thì đến đây đi.

(Esley: *Suy tư* có nên viết thêm H không mọi người?)

***

Một hồi phong ba bị bóp chết trong nôi, Cố Nghiên Thu đứng trước cửa

sổ dưới ánh nắng tươi đẹp duỗi eo, quay đầu nhìn Lâm Duyệt Vi đang ngủ
ngon lành trên giường-- tối hôm qua cô đã thượng nàng mệt đến thảm, may
mà cô không tức giận lung tung, có thể thấy được chỉ cần kiên nhẫn hơn
một chút, tín nhiệm hơn một chút, nhất định sẽ chờ được đáp án nàng
muốn.

Buổi chiều có chuyến bay hai giờ, kế hoạch là ở nhà ăn cơm trưa trước

11 giờ 30 xuất phát.

Hiện giờ mới 9 giờ sáng, tối hôm qua lăn lộn đến hơn ba giờ sáng, chỉ

ngủ sáu tiếng mà Cố Nghiên Thu chẳng chút mệt mỏi, ngược lại cả người
như được bao bọc bởi lớp kính màu hồng, cả thế giới trước mắt còn đẹp
hơn so với ngày thường.

"Chào buổi sáng dì."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.