LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 186

gương mặt cân đối, người trầm ổn, tính cách không tồi, tới từ vùng sông
nước Giang Nam, lúc nói chuyện luôn mang theo một giọng khẩu âm nhẹ
nhàng của người phương nam.

Bạn cùng phòng lúc nào cũng thấy Lâm Duyệt Vi tự tin nói chuyện trước
ống kính, hoặc ở trước màn ảnh làm một ít động tác lạ, có đôi khi còn khiêu
vũ, liền lén lút nhỏ giọng hỏi nàng: “Duyệt Vi, sao cậu có thể nói nhiều như
vậy?”

Lâm Duyệt Vi hơi hơi mỉm cười, nói: “Tính cách mình tương đối hướng
ngoại, thích nói chuyện.”

Bạn cùng phòng liền tin, rất hâm mộ nàng: “Nếu mình được giống cậu thì
tốt quá, nhưng mình vừa thấy ống kính thì đã khẩn trương rồi.”

Lâm Duyệt Vi: “Vậy thì nỗ lực khắc phục.”

Bạn cùng phòng buồn rầu mà nhíu mày: “Nhưng mình khắc phục không
được, làm sao bây giờ?”

Lâm Duyệt Vi đồng cảm như bản thân mình cũng bị vậy, nhíu mày theo:
“Tận lực đi, cố lên.” Lâm Duyệt Vi nắm tay, cổ vũ, “Cố lên cố lên.”

Nàng xinh đẹp, đối xử mọi người chân thành, bạn cùng phòng rất thích
nàng, khi trở về ký túc xá liền lấy từ trong vali ra một túi đồ ăn vặt đưa cho
nàng, Lâm Duyệt Vi nhận lấy, sau khi cả hai mở ra, cậu một miếng mình
một miếng mà đút cho bạn cùng phòng và mình ăn.

Lâm Duyệt Vi xoay mặt nhìn về phía cửa sổ, chỗ này ống kính không quay
được tới, sự ôn hòa nơi đáy mắt trong khoảnh khắc biến mất không còn
thấy bóng dáng tăm hơi, đổi lại là sự lạnh lùng đầy tinh tế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.