LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 297

Người đàn ông nuốt nuốt nước miếng, bỗng sinh ra một loại cảm giác
muốn bỏ chạy.

“Có nói hay không?”

Gã vội nhào tới, nhưng vừa giơ tay đã bị hai tay cô bắt chéo sau lưng, nhấc
chân muốn đá lại bị Cố Nghiên Thu nhìn thấu, một chân hung hăng đá vào
cẳng chân gã, khiến gã hét thảm một tiếng, Cố Nghiên Thu một tay đè cánh
tay gã, một cái tay khác ấn vai đè hắn vào vách tường.

Điều này khiến cánh tay gã giống như sắp bị chặt đứt, đau nhức vô cùng,
cao giọng xin tha nói: “Tôi nói tôi nói! Tôi chỉ trộm–“

“Muộn rồi!” Cố Nghiên Thu mặt mày thâm trầm cắt ngang lời hắn, đá liên
tiếp mấy cú vào người gã, không lưu tình chút nào.

“Cứu mạng — cứu mạng a –“

Có lẽ do hai người quá ồn ào huyên náo, bảo an đang trực ban trêи lầu một
vội vàng chạy tới.

Cửa cầu thang vừa được đẩy ra.

Bảo an chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, đang
thong thả ung dung mang chuỗi Phật châu lên tay, vừa mang xong, thì tao
nhã hữu lễ mà nhìn anh cười: “Đây là một tên trộm, cảm phiền anh đưa đến
cục cảnh sát, chiếc túi kia là tang vật.”

Bởi vì Cố Nghiên Thu quá đẹp, nên bảo an rất có ấn tượng, anh nhớ rõ cô
là nhân viên của tòa cao ốc này, hình như còn là một vị giám đốc: “Dạ, cô
không sao chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.