đừng cười như vậy không nói cho con.”
Hạ Tùng Quân cười “Ba con kêu con xuống lầu uống canh hạt sen.”
Cố Phi Tuyền nhướng mắt “Bây giờ?” Chuyện này có cái gì mà vui vẻ?
Hạ Tùng Quân lại nói, “Ba con nói sáng hôm nay thấy quầng thâm trêи mắt
con rất đậm, nói con đừng quá liều mạng, thân thể quan trọng. Ba con vẫn
thực là quan tâm con.”
Cố Phi Tuyền nhất thời á khẩu, hắn hàm hồ mà ừ một tiếng, gương mặt
tuấn tú an tĩnh, lộ ra một tia mờ mịt. Đây là lời Cố Hòe thực sự sẽ nói ra
sao? Hắn không tin.
Hạ Tùng Quân lên tiếng: “Cho nên nói con chỉ cần biểu hiện thật tốt, ba
con sẽ nhìn thấy được, con không thể kém so với bất kỳ người nào, đặc biệt
là Cố Nghiên Thu kia. Cố gia này, sớm muộn cũng là của hai mẹ con chúng
ta.”
Hạ Tùng Quân mở cửa sổ phòng Cố Phi Tuyền ra, từ phương hướng này
nhìn xuống, Cố trạch thu hết vào mắt, ánh mắt Hạ Tùng Quân tham lam
nhìn quanh hết một tấc một tấc đất.
Con trai phía sau bà lại chậm chạp không trả lời bà.
Hạ Tùng Quân quay đầu lại, Cố Phi Tuyền đang đánh máy trêи notebook.
Hạ Tùng Quân: “….”
“Con ở chỗ này nỗ lực làm việc có ích lợi gì chứ, ba con cũng không có
nhìn thấy.” Hạ Tùng Quân hận rèn sắt không thành thép nói, “Con xuống
lầu đi, mang lại cảm giác tồn tại một chút coi.”